Lấy trước rồi mới yêu có được không
Phan_3
Chương 3
http://yupjcbjbj89.wordpress.com/
Ngày hôm sau, Lê Nhã Vi thực sớm đã bị chồng mới kêu dậy.
Toàn thân cô đau nhức, cả người còn mơ mơ màng màng, vẫn còn đang buồn ngủ. “Có cần vú nuôi giúp em.” Diệp Thừa Dương nói với cô một câu.
Cô nháy mắt mấy cái, không có phản ứng.
Diệp Thừa Dương dương dương tự đắc khóe miệng, vuốt mặt cô, còn nói : “Vú nuôi là Diệp gia lão quản gia, hơn phân nửa thời gian là phuc vụ ở biệt thự Dương Minh Sơn Đại, bà ấy hôm nay tới giúp em.”
Giúp cô cái gì?
Lê Nhã Vi còn không có hỏi lên, vú nuôi đã đi tới trước cửa phòng ngủ, là một dáng người phụ nữ chân chất, khuôn mặt tròn tròn rõ ràng ý cười, cảm giác thật là thân thiết.
Nhưng cô vẫn là không suy nghĩ được, vú nuôi phải giúp cô cái gì?
Sau khi Diệp Thừa Dương ra khỏi phòng, Lê Nhã Vi mới tìm được đáp án –
Vú nuôi giúp cô chuẩn bị nước tắm, làm cho cô có thểthoải mái tắm bồn.
Vú nuôi còn giúp cô cho thêm tinh dầu để mát xa, làm cho cô giảm bớt đau nhức cơ bắp, nhất là phần eo cùng bắp đùi, được vú nuôi mát xa, cô thoải mái không khỏi rên rỉ, nghe thấy cô thỏa mãn hừ nhẹ, vú nuôi nở nụ cười, làm cô thẹn thùng đỏ cả mặt.
Cuối cùng, vú nuôi còn thay cô thu thập hành lý, động tác gọn gàng vô cùng, làm cho cô thực bị Diệp Thừa Dương kéo lên máy bay tư nhân.
Mười hai người tòa xa hoa máy bay bay lên.
“. . . Chúng ta muốn đi đâu?” Ngồi thoải mái trong ghế, Lê Nhã Vi cuộn tròn thân hình, còn là một bộ dáng mau ngủ .
“Hokkaido.” Ngồi ở đối diện cô Diệp Thừa Dương cứng nhắc xem xét số liệu trong máy tính, không ngẩng đầu trả lời.
“Vậy chúng ta đi nơi đó làm gì ?” Cô đánh một cái ngáp nho nhỏ .
“Hưởng tuần trăng mật.” Anh liếc hướng cô, cảm thấy cô lúc này khác một con mèo lười.
“À. . .” Phát hiện anh đang nhìn cô, khuôn mặt Lê Nhã Vi hồng hồng, theo bản năng đem chăn mỏng trên người khép lại chặt hơn.
Bị anh thản nhiên thoáng nhìn, tối hôm qua hai người ở trên giường lửa nóng trí nhớ lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Thân thể của cô đối với anh có phản ứng, tương đương là thành thực, làm cho nội tâm của cô càng thêm khinh bỉ chính mình.
Tối hôm qua anh thật ra là ôn nhu, nhưng có lúc lại dã man, anh. . . A a. . . Không muốn không muốn, cô còn muốn ngủ, cô thiếu ngủ, mệt chết đi a. . .
Nhắm lại ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong chăn mỏng, cô như muốn làm ra một cái kén, đem mình bảo vệ tốt, nghĩ đến như vậy là cách có thể cản trở ánh mắt của anh.
Cô giấu ở trong tóc dài lỗ tai giật giật, nghe được đối diện chỗ ngồi truyền ra thanh âm, nhịn không được vụng trộm mở to mắt, nhìn thấy Diệp Thừa Dương đã tắt đi máy tính, đem máy tính mới nhất 3C sản phẩm vứt qua một bên.
Cô hai mắt nhắm lại, không quá mấy giây, phát hiện thân mình mang chăn mỏng bị bế dậy.
“Anh làm cái gì?” Không thể lại giả giả không biết nói, ánh mắt của cô mở thật to, rơi vào trong khuỷu tay anh .
Diệp Thừa Dương ngữ khí trầm ổn :“Ôm em”.
Anh ôm cô đi đến một cái ghế dựa khác, cái ghế này có nhiều chức năng hơn, lưng ghế dựa cùng chân đạp bản có thể hoàn toàn duỗi thân, biến thành cùng loại với ghế giường nằm.
Anh buông cô, giúp cô điều chỉnh góc độ.
Sau khi chuẩn bị tốt, anh sờ sờ mặt cô, chuẩn bị rời đi lại bị cô cầm tay.
Anh không khỏi nhíu mày, nhìn bàn tay tuyết trắng nhỏ bé, cuối cùng vịn tay ghế ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Lê Nhã Vi kỳ thật không rõ chính mình tại sao bỗng nhiên nắm lấy tay anh.
Chính là bị anh ôm , lại phải rời khỏi ngực của anh, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy mất mát.
Đến nỗi bắt lấy tay anh phải làm cái gì, cô là thật không biết, nhưng. . . Anh rõ ràng là đang đợi cô nói cái gì
“Anh anh không mệt mỏi sao?”
Nghe cô hỏi như thế, Diệp Thừa Dương nhíu nhíu lông mày, biểu tình có chút buồn cười
“Không mệt, bất quá có thể làm vài lần, hẳn là cả người khoan khoái.”
“Cái gì. . .” Cô trong lúc nhất thời nghe không hiểu, ánh mắt mê võng chớp chớp.
“Em còn mệt mỏi, anh tha cho em.” Anh trầm tĩnh nói.
Lê Nhã Vi hiểu .
“A!” Cô đột nhiên kêu nhỏ, cả khuôn mặt đỏ lên.
Phụ trách phục vụ của máy bay tư nhân là một gã đàn ông nghe được thanh âm, vội vàng từ phòng bếp kéo màn xem xét, nhìn đến ông chủ cùng vợ mới cưới cùng một chỗ, lại vội vàng nói xin lỗi, lùi về sau.
Nhưng Lê Nhã Vi không có nhiều biện pháp, lúc này muốn buông tay anh ra, lại bị anh bắt được.
“Còn đau không?” Anh thấp giọng hỏi, ánh mắt thản nhiên quét về phía phần eo của cô trở xuống.
Cô không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo thân thể, thật muốn che cái miệng của anh muốn anh đừng hỏi nữa.
“Không biết.” Có điểm buồn bực xấu hổ nói ra, khuôn mặt nhỏ phiến diện, trốn vào trong chăn mỏng, mắc cỡ đến cứng người.
Diệp Thừa Dương không tiếng động cười cười, ngón tay vén lên những sợi tóc bên má, rồi mới dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát da thịt trên mặt cô, cẩn thận hưởng thụ phần nữ tính mền nhẵn.
Anh cúi xuống hôn một cái lên khóe miệng của cô.
Tim của cô đột nhiên đập rối loạn, giả bộ ngủ không để ý tới bộ dáng cái tức giận giống đứa nhỏ.
“Không nói, hẳn là không đau, như vậy tốt lắm, chúng ta đêm nay có thể tới điểm không đồng dạng như vậy.”
Cái gì? ! Không đồng dạng như vậy. . . Cái gì? Anh…đó là ý gì?
Lê Nhã Vi bỗng nhiên mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, nhưng vừa quay qua , anh miệng nong nóng liền đổ tới, hôn cô.
Diệp Thừa Dương bừa bãi chà đạp cái miệng nhỏ của cô, cuối cùng thỏa mãn, anh muốn cô ngủ một giấc, anh trở về chổ ngồi, một lần nữa xử lý công việc.
Bị anh hôn đầu óc choáng váng Lê Nhã Vi thật sự không chống đỡ nổi, nhất muốn né tránh ánh mắt mập mờ đó , cùng cảm giác nôi tâm của anh, cho tới cuối cùng, cô chút bất tri bất giác đã ngủ, ngủ được rất quen thuộc, hoàn toàn không biết đàn ông thừa dịp cô ngủ lại hôn trộm cái môi thơm của cô..
Lê Nhã Vi nghĩ trong lòng, bọn họ sẽ phải ngủ lại ở khách cao cấp Ôn Tuyền , nhưng lại sao vậy không chút suy nghĩ đến, Diệp gia rõ ràng là xí nghiệp công nghệ về xe hơi , thế nhưng cũng nhảy qua giới đầu tư khách sạn.
Bọn họ ngủ lại khách sạn Ôn tuyền, sau lưng chính là ông chủ của Xí nghiệp công nghệ Thịnh Hoàn.
Tựa hồ là Diệp Thừa Dương đã đặc biệt thông báo, không thích bị đến quấy rầy, cho nên khách sạn người quản lí mặc dù biết ông chủ mang theo vợ mới cưới đến hưởng tuần trăng mật, cũng không có làm lộ tin tức, chỉ có vài vị cán bộ quản lý cấp cao biết.
Chạng vạng mùa đông , lúc này bên ngoài tuyết rơi.
Lê Nhã Vi đi vào khách sạn sau lại ngủ một giấc, không có biện pháp thể chất của cô chính là như vậy, nếu một đêm ngủ không ngon, hôm sau phải ngủ lấy gấp hai thời gian đến bổ sung.
Vào khách sạn ngủ ngon hơn, cô đem khuôn mặt ngủ được đỏ bừng, tỉnh lại sau, nhu dụi mắt theo ấm áp trong đệm chăn ngồi xuống, phát hiện trong phòng lớn chỉ có một mình cô.
Cô nghĩ thầm, Diệp Thừa Dương tám phần đi họp với nhân viên?
Nói là bọn họ hưởng tuần trăng mật, nhưng lên máy bay anh nhìn chằm chằm máy tính, đi tới nơi này hẳn là không thoát khỏi được công việc?
Bất quá không viêc gì, cô vừa vặn có thời gian đánh giá hoàn cảnh.
Khi cô nhìn về phía ngoài cửa sổ sát đất, lập tức đã bị cảnh tuyết rơi ở Ôn Tuyền hấp dẫn.
Đẹp quá a. . .
Ngoài trời Ôn Tuyền trì không ngừng toát ra khói trắng, đồng nhất, cảm giác thực mộng ảo, không trung đều bay xuống bông tuyết nhỏ, còn không có rơi vào trong hồ đã bị hòa tan, mà bên cạnh ao tuyết đọng lại một tầng thật dày.
Tâm động không bằng lập tức hành động.
Cô nhảy dựng lên, tìm được thiết bị vô cùng hiện đại trong phòng tắm, ở trong rửa sạch sẽ thân thể, còn đem tóc cột thật cao.
Tắm vòi sen xong, cô khoác áo choàng tắm, liền đi tới khuôn viên Ôn Tuyền.
Vẫn có một chút thẹn thùng, cô nhìn đông nhìn tây, xác định sẽ không bị ai thấy, mới cởi áo choàng tắm bước vào đi trong ao.
Đợi cô đi đến chỗ nước ao sâu, ngồi xuống, làm cho nước nóng ngâm đến xương quai xanh, mới thực thoải mái, thực thoải mái mà than ra một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.
Tuy rằng vú nuôi có giúp cô mát xa qua, nhưng cơ thể của cô vẫn còn có chút đau nhức, lúc này ngâm mình ở thiên nhiên trong hồ thật sự không thể tốt hơn .
Có thể tới điểm không đồng dạng như vậy…
Trong đầu đột nhiên hiện lên chỗ theo như lời nói Diệp Thừa Dương , trong lòng thắc mắc, không rõ cảm giác của anh.
Cô cùng anh đã kết hôn , nên làm cũng đã làm, hơn nữa làm phải vô cùng triệt để, nhưng là anh đối cô mà nói vẫn là câu đố.
Trên người anh có loại khí chất thần bí, điệu bộ lại cao nhã, tựa hồ cũng mang theo lãnh khốc. Cô cảm giác được, tính cách của anh có nhiều hướng, mà cô tuy rằng còn chưa đủ hiểu biết anh, lại bị anh hấp dẫn.
Đàn ông như vậy rất nguy hiểm, quá mức cường thế, bá đạo khí tràng, cho dù có ôn nhu, ôn nhu của anh cũng là ngụy trang bá đạo , chỉ vì dụ dỗ cô xuống phòng, giao ra bản thân.
Nhưng mà. . . Cô thích anh sao?
Cô cũng đã cùng anh như vậy , lại mới suy nghĩ vấn đề này, thật sự có điểm trì độn, nhưng hôn nhân của bọn họ vốn là không phải thành lập ở “Yêu”, mặc dù như thế, cô cũng không muốn cuối cùng là ly hôn xong việc, cô chẳng qua là cảm thấy. . . Cô sẽ thích anh sao? Hay hoặc là. . .Có thể yêu anh sao?
Nếu cô ngày nào đó thật sự yêu anh, vậy anh cũng có thể có thể yêu cô không?
Cuộc hôn nhân này không phải lấy yêu kết hợp, nhưng tương lai, có khả năng sinh ra tình yêu?
Bọn họ có thể yêu nhau sao?
Ai, thật là loạn –
Nghĩ không ra nguyên nhân, rõ ràng nước nâng lên, vỗ vỗ có chút lạnh hai má, hít sâu một hơi, quyết định tạm thời thả lỏng.
Đúng lúc này, cửa sổ sát đất bị đẩy ra.
Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sủng nhìn sang, cắn môi, thấy đàn ông kia đi ra, dần dần đến gần cô, toàn thân cao thấp chỉ có vây quanh ở giữa lưng một cái khăn tắm lớn, cũng không biết anh trở lại phòng khi nào.
“Em đã không đợi anh.”
Diệp Thừa Dương giống chỉ trích cô, nhưng thanh âm trầm thấp gợi cảm, biểu tình thực thả lỏng.
Lê Nhã Vi trừng mắt nhìn anh, hô hấp nhanh hơn, cảm thấy nước trong ao nóng quá, nóng quá.
Cô nhớ tới thân thể giải nhiệt, nhưng anh cứ thẳng vào nhìn thẳng vào cô, cô làm sao đứng lên?
“Chính anh biến mất không ai hay ai biết thì có. . .”
Cô nhẹ nhàng phản bác một câu, tạm thời vẫn ở trong nước, hơn nữa càng rụt sâu trong nước, cổ cùng bả vai đều ngâm trong nước, chỉ để lại cái đầu nho nhỏ ở trên mặt nước.
Với việc cô oán giận, Diệp Thừa Dương nhíu mày, khóe miệng như có như không hướng cắn câu phác thảo.
Anh không nói chuyện, lại bắt đầu hành động, trước mặt cô chậm rãi rớt ra khăn tắm giữa lưng, rồi mới bước đi từng bước vào trong ao.
Cả trong quá trình, Lê Nhã Vi không dời đầu đi chỗ khác cũng không nhắm mắt lại, đỏ mặt nhưng vẫn xem.
Nói thật, không phải cô muốn nhìn, mà là khi anh kéo khăn xuống, đầu cô liền xụi lơ.
Vóc người của anh là hoàn hảo, tinh thực cường tráng, hình thể thon dài mà động tác tao nhã, bụng có từng cục cơ bụng, đùi rắn chắc hữu lực…
“A. . .” Cô kêu một tiếng, lấy hai tay che mắt.
Diệp Thừa Dương thấy bộ dáng kia của cô, nhịn không được cười lên.
Tốt lắm, anh lại bị cô chọc cười, rõ ràng là cẩn thận lại ôn nhu như nước, lại có bản lĩnh khôi hài, xem ra anh thật sự cưới được bảo bối, không phải sao?
Anh tới gần cô, kéo tay cô xuống, ánh mắt của cô vẫn nhắm, anh ngang nhiên xông qua hôn cách môi của cô.
Tuy rằng tuyết rơi xuống, nhưng trong hồ nóng quá, Lê Nhã Vi cảm thấy thân thể cũng thật là nóng, rồi mới lại bị môi anh đụng chạm, đầu và ngực của cô nóng đến không chịu được, cảm thấy sắp ngất đi.
Diệp Thừa Dương lập tức nhìn ra cô bất thường.
Động tác anh nhanh chóng ôm lấy cô rời đi, cứ việc hai người đều trần truồng, nhưng anh không quan tâm, ôm cô trở lại trong phòng, cho cô nằm ở trên giường lớn.
Anh chạy tới phòng thay đồ lấy ra khăn tắm lớn sạch sẽ, rất nhanh giúp cô lau khô nước trên người Lúc này Lê Nhã Vi đã hơi chút tỉnh lại, giảm bớt hơi nóng, độ ấm rất cao trong ao, vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẻo, cô liền thoải mái chút ít.
“. . . Em không sao .” Cô bắt lấy khăn tắm lớn trong tay anh, có chút muốn che lấp chính mình, thanh âm mềm, ngượng ngùng không thôi.
Diệp Thừa Dương sờ sờ khuôn mặt cô, ánh mắt híp lại, “em ngâm mình quá lâu.”
Giọng nói của anh không tốt lắm, nhưng lại vuốt ve kiểm tra tình trạng cô, bàn tay to lại rất ôn nhu, làm cho cô ngực nhảy lên lại dồn dập, anh đang lo lắng cô sao…
“Dạ. . . Thực xin lỗi. . .”
Cũng không hiểu được tại sao muốn xin lỗi, cô cắn cắn môi lộ ra ngại ngùng, cảm giác mình thực ngốc.
Diệp Thừa Dương lấy ra một lon nước khoáng trong tủ lạnh, nâng cô dậy, bắt cô uống vài miếng.
Nhuận nhuận môi, Lê Nhã Vi ôn nhu thở dài: “Cảm ơn anh, em. . . Em đã đỡ nhiều , không có chuyện gì. . .”
Một giây kế tiếp, cô đã bị hôn rất sâu.
Khăn tắm ở trước ngực bị cướp mất đi, anh rắn chắc trong ngực đè xuống bộ ngực mềm mại của cô, hai cỗ thân hình trắng trợn dính sát vào nhau Hợp cùng một chỗ, hoàn toàn cảm nhận được nhịp đập của đối phương.
Lại sắp xảy ra sao?
Tối hôm trước đã mãnh liệt kích tình, sắp sửa lại phát sinh sao?
Cô giống như. . . Đánh mất năng lực chống cự, bởi vì cô căn bản không nghĩ sẽ kháng cự.
Cô gả cho anh, không phải là bởi vì yêu.
Anh lấy cô. . . Hẳn là chỉ là muốn theo ý trưởng bối, anh cũng không yêu cô.
Hai người không yêu nhau, thân thể gắt gao kề nhau, lại có thể thiêu đốt ra cuồng liệt, cùng nhau trầm luân?
Cô muốn hay không không rõ lắm, bởi vì toàn thân nóng hổi, nghĩ muốn ôm anh, cũng bị anh ôm..
Lê Nhã Vi đi theo cảm giác.
Chỉ là cảm giác của cô toàn bộ thao túng ở trong tay anh.
Diệp Thừa Dương hai tay âu yếm thân thể xinh đẹp của cô, nhu thuận mỗi một tất da thịt, vuốt ve chơi đùa cô.
Cô khó chịu vặn vẹo thắt lưng mảnh khanh, nghĩ muốn hùa theo anh càng thêm gần sát anh, đong đưa vòng eo lại bị anh chặt chẽ cầm lấy.
Anh không để cô kháng cự cả sức lực cùng tư thế, đem cô áp chế ở trên giường lớn mềm mại, ở dưới thân thể của anh.
Một buổi tối này, thân thể của cô trở nên giống như không phải là của mình, nóng lên đầy kích tình, bị anh hoàn toàn trêu chọc lại bị hành hạ…
“Thế nào?” Câu hỏi dừng một chút, đi theo thoáng nâng cao thanh âm :“Tiểu Vi, suy nghĩ cái gì vậy? Sao không nói lời nào?”
“Dạ?” Lê Nhã Vi đột nhiên lấy lại tinh thần, đem mạo hiểm vô số màu hồng bong bóng thu suy nghĩ lại sự thật, cô ngồi thẳng thân hình, hai mắt nhìn về phía nhạy cảm. “Em , à. . . Cái kia. . . Không muốn cái gì a.”
Cô có chút chột dạ, bởi vì trong đầu nhỏ của cô bỗng nhiên chợt nhớ lại những hình ảnh lúc ở hồ bơi khách sạn. Hokkaido cô đi qua vài lần, nhưng cùng Diệp Thừa Dương cùng nhau ở đây, mặc dù mới năm ngày ngắn ngủn, mà trong năm ngày này còn bao gồm anh mỗi ngày phải trải qua hang giờ bàn chuyện làm ăn, mặc dù như thế, cũng khiến cô khó quên nhất là chuyến du lịch “Tuần trăng mật ” .
Cô cho tới bây giờ không biết mình có thể cùng một người như vậy. . . Như vậy “Nước sữa hòa nhau” . . .
Mặc dù chấm dứt du lịch trở lại Đài Loan đã qua ba ngày, cô cảm giác, cảm thấy một phần chính mình còn lưu ở đó, đắm mình ở kẹo đường mềm Điềm Điềm mộng ảo trong không khí, làm cho cô bất động liền hoảng hốt.
Như hôm nay, cô bị mẹ gọi điện thoại, me đối với cuộc sống mới của cô vẫn không yên lòng, mới hỏi cô vài câu, cô lại suy nghĩ.
“Mặt sao hồng như vậy?” Triệu Mẫn Chi khẽ nhíu lông mày, thân mật vuốt ve hai má cùng trán của con gái.
“Mẹ, con không sao .” Lê Nhã Vi kéo tay của mẹ xuống, khóe miệng giơ lên một chút độ cong, ngẫu nhiên hỏi : “Công ty papa tình trạng như thế nào? Đã an toàn chưa?”
Triệu Mẫn Chi gật gật đầu, véo nhẹ tay của con gái.
“Diệp gia giúp chúng ta rất lớn, khoản tiền kia chúng ta sẽ từ từ trả, mẹ và cha con. . . Aizzz, trước mắt tham ô tiền bạc công ty đã giải quyết, chỉ là nghĩ đến con, đã cảm thấy thực xin lỗi con.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như thế!” Lê Nhã Vi an ủi mẹ, “Con nguyện ý. Nguyện ý gả cho Diệp Thừa Dương!”
Triệu Mẫn Chi lại thở dài :“Con cùng nó ở một chỗ, bề ngoài quả thật thực xứng đôi, sợ sau này ở chung lại xảy ra vấn đề, dù sao trước hôn nhân không có kết giao, cũng không biết cá tính hợp hay không.”
Lê Nhã Vi nhìn mẹ: “Mẹ cùng ba ba lúc trước cũng là kết hôn trước, không phải sao?” Cô thoáng ngượng ngùng cười cười, còn nói : “Rất nhiều người đều là hôn trước yêu sau, con muốn thử xem. Có người trước hôn nhân kết giao đã nhiều năm, kết quả không phải nói ly hôn liền ly hôn, con cảm thấy trừ bỏ cá tính lẫn nhau, trọng yếu nhất là có muốn duy trì hôn nhân hay không, con con rất muốn thử, con muốn dùng trái tim để duy trì cuộc hôn nhân này.”
Triệu Mẫn Chi có chút ngạc nhiên nhìn con gái khuôn mặt dần dần đỏ, một lát mới hỏi : “Nó đối với con,ừm . . . Ý mẹ là các con mấy ngày nay coi như cũng khá hoà hợp?”
Lê Nhã Vi mặt càng đỏ “Dạ. . . Có lẽ là vậy , cũng sờ soạng chút chút . .”
Triệu Mẫn Chi chau chau mày, không hề hỏi nhiều, tay khẽ vút hai má ửng đỏ của con gái, vẻ mặt từ ái, một hồi lâu mới nói : “Ba con nữa giờ sau sẽ trở lại , đêm nay ở nhà ăn cơm tối rồi hãy trở về, mẹ nấu món con thích nhất, canh sò con ăn, được không?”
“Ân.” Lê Nhã Vi vui vẻ gật gật đầu.
Đồng ý mẹ ăn cơm chiều, Lê Nhã Vi nói cho Diệp Thừa Dương qua điện thoại.
Kỳ thật hôm nay Lê Nhã Vi coi như thời gian nghỉ kết hôn, tuy rằng từ Hokkaido trở lại Đài Loan , thời gian nghỉ kết hôn của cô vẫn còn, nhưng Diệp Thừa Dương vẫn trở về Đài Loan, từ sáng sớm liền vào công ty làm việc, hai ba ngày nay cô rảnh rỗi, thời gian cũng rất nhiều, liền sửa sang lại đồ đạc trong nhà, đọc sách nghe nhạc, rồi cùng Diệp thừa Dương tan tầm cùng nhau ăn cơm.
Mà cô gọi đến đường dây văn phòng anh, thầm nghĩ xin phép về nhà mẹ đẻ, cũng thuận tiện xác nhận ý kiến của anh. . .
“. . . Thừa, Thừa Dương?”
“Anh đây.” Điện thoại truyền đến giọng nói trầm tĩnh dễ nghe.
“Em ,Nhã Vy nè.” Tim đập đột nhiên nhanh hơn, cô cảm giác có điểm thở không nổi.
“Anh biết.” Thanh âm của anh nghe qua tựa hồ đang nín cười.
Lê Nhã Vi buông tiếng thở dài, ngón tay gãi gãi hai má, trong chốc lát mới nói : “ Em hôm nay về nhà mẹ, mẹ muốn ở lại ăn cơm chiều. Anh mấy giờ tan làm? Muốn đi qua cùng nhau dùng bữa tối không?”
“Anh họp hội nghị quốc tế qua webcam , hôm nay sẽ tan tầm trễ chút.”
“. . . Dạ” Lê Nhã Vi khẽ cắn môi dưới : em ở đây ăn cơm chiều cùng cha mẹ, chúng ta tối nay gặp.”
“Nhã Vi.” Anh đột nhiên anh gọi nhỏ.
“Dạ?”
“Tối anh qua đón em.” Anh dừng, “Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Lòng Lê Nhã Vi bỗng nhiên dao động lại nóng, hai má cũng nóng lên.
Rõ ràng là nói rất đơn giản, cô lại nghe được trái tim đập thình thịch, hơi thở không ổn.
“Nhã Vi, nghe anh nói không?” Diệp Thừa Dương không đợi được đáp lại, không khỏi lại xác nhận.
“Dạ. . . Nghe được, em …em chờ anh.”
Sau khi chấm dứt trò chuyện, Lê Nhã Vi còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
Cô không phát phát hiện khóe miệng của mình nhẹ nhàng giơ lên, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên ý không thể nói ra, giống nhau… Cô ở chút bất tri bất giác ngã tiến mộng ảo, choáng váng phân không rõ ràng lắm đông nam tây bắc. . .
Diệp Thừa Dương khoảng chín giờ rưỡi, tự mình lái xe đi đón vợ.
Cùng cha mẹ vợ chào hỏi qua, anh không có ở Lê gia chờ lâu, liền đem Lê Nhã Vi đón đi.
Trong xe bay mùi thơm của thức ăn, bởi vì canh gà cách thủy , còn nước, chưa ăn hết muốn Lê Nhã Vi đóng gói mang về.
Diệp Thừa Dương hai mắt chuyên chú nhìn tình hình giao thông, hai tay thon đai nắm tay lái, dừng xe chờ đèn đỏ, bên trong xe đột nhiên có thanh âm nào đó…
Lê Nhã Vi giật mình, thấy đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe một lần nữa thúc đẩy , cô mới nghĩ thông suốt –thanh âm vừa rồi vang lên “ùng ục ùng ục”, là từ trong bụng Diệp Thừa Dương truyền tới.
Anh đói bụng?
“Anh chưa ăn bữa tối?” Cô nhìn chằm chằm anh, hình dáng lạnh lùng gò má nam tính hiện lên, cô không kịp bắt giữ, chỉ cảm thấy cánh môi anh mấp máy.
Diệp Thừa Dương thản nhiên hừ một tiếng.
“Tại sao không ăn tối?” Lê Nhã Vi nâng mi tâm.
Bên trong xe trầm mặc mấy giây, mới nghe được anh không chút để ý trả lời: “Có việc, lười ăn.”
Này. . . đáp án cái gì vậy? “Anh thường như vậy phải không?” Cô nhịn xuống thở dài.
“Em cũng không như vậy chắc?” Anh liếc mắt cô một cái, khóe miệng hướng cắn câu phác thảo.
Trừng mắt anh một lần nữa chuyển hướng trước gò má, cô nghĩ nghĩ, nhớ tới phía trước ở Xí nghiệp công nghệ Thịnh Hoàn hoạt động làm công bán hành từ thiện, đó là bọn họ lần thứ hai gặp mặt, cô hôm đó cũng là bận quá, bận đến quên ăn, kết quả ở trong phòng làm việc của anh.
Té xỉu…
Mặt có chút nóng, cô lúng ta lúng túng nói: “ Em không có, em sẽ không thường như vậy.Anh, anh cũng không thể như vậy, anh lượng công việc nhiều, ba bữa nhất định phải ăn đúng giờ, sao có thể bởi vì việc liền lười ăn?”
Diệp Thừa Dương nhún nhún vai. “Một người ăn cơm rất nhàm chán, hoàn toàn không có tán gẫu dĩ nhiên là lười ăn,việc này thực bình thường.”
“Làm sao bình thường được? Đây là thói tính xấu!” Lê Nhã Vi hai mắt trừng lớn, phùng mang trợn mắt . “Anh này. . . Còn nói là đại công ty, xí nghiệp lớn hàng đầu, tại sao không kiếm người trông nom.”
Anh lại nhanh chóng liếc cô một cái, ánh mắt chớp động, thâm thúy nói.
“Vậy em trông nom anh sao sao?”
“Hả?” Hai mắt trừng càng tròn, càng ngập nước. Anh thình lình hỏi như thế , là toàn thân Lê Nhã Vi máu nóng lên
Vẻ mặt của anh giống như dường không có việc gì, nói chuyện phiếm thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nhưng đưa tới hiệu ứng thật sự không nhỏ, làm cho cô cảm thấy. . . đàn ông ở cùng cô. . . Tán tỉnh?
Xe vẫn vững vàng tiến lên, không nghe thấy cô trả lời, Diệp Thừa Dương ánh mắt lại phân tâm nhìn tới.
“Sao ngây ngốc vậy?” Vợ của anh thất thần đi được có điểm nghiêm trọng a. . .
Vợ? Chữ này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, anh không khỏi nhíu mày, như có như không nhu tình ở trên mặt lay động.
Bên này, Lê Nhã Vi rốt cục hoàn hồn, trát trát nhãn tình, hai má hồng hồng.
“Anh. . . Anh như vậy nghĩ muốn bị quản sao, em đương nhiên không chối từ, hy sinh không từ. . .” Trời ạ trời ạ! Cô nói cái gì? Cái gì nghĩa không thẻ chối từ? Còn giúp bạn không tiếc cả mạng sống nữa!
Nhưng lời của cô lại chọc cười anh.
Khóe miệng của anh kéo cao, lộ ra hàm răng trắng noãn, ánh mắt xinh đẹp hơi loan, rồi mới, cô tinh tường nghe được tiếng cười của anh, theo kia dày trong lồng ngực cúi phát ra, dễ nghe như vậy.
“Tiểu Vi, vậy xin nhờ em.”
Lê Nhã Vi cả người sắp thiêu đốt, trái tim đập thình thịch, có loại cảm giác khó tả.
Cô biết anh dài rất khá, giơ tay nhấc chân trong lúc đó có xóa sạch làm cho người tìm tòi nghiên cứu thần bí khí chất, giống nhau cùng bất luận kẻ nào đều vẫn duy trì một khoảng cách, nhưng anh cười lại có thể anh tuấn ngũ quan nháy mắt lóe sáng, lấy đi hô hấp của cô.
Cô có cảm giác chính mình phóng tới, chính giữa lòng của cô.
Lặng lẽ nắm chặt tay nhỏ bé, cô thật lâu mới tìm được thanh âm, cố gắng ổn định, “đợi lát nữa đến nhà, em đem canh gà của mẹ hâm nóng lên, rồi nấu cùng mỳ sợi, có thể thêm nước tương, lại cho thêm chút hành. . . A, trong tủ lạnh có một hộp dưa leo. Ha, sẽ đem dưa leo thái sợi cùng mì trộn ăn, được không?”
Cô –
Trả lời câu hỏi của cô, dĩ nhiên là bụng anh kêu đói !
Diệp Thừa Dương hai mắt vẫn đang nhìn chăm chú phía trước, hai tay vững vàng nắm giữ tay lái, giống như đói bụng đến phải bụng cô lỗ cô lỗ kêu không phải anh.
“Tốt.” Anh rất tao nhã, thực trấn định trả lời.
Mặc dù như thế, Lê Nhã Vi cũng đã nhìn đến trên mặt anh đỏ
Anh. . . Mặt đỏ!
Nhìn trộm đến của anh này một mặt, cô không khỏi mặt cũng đỏ theo, sung sướng bọt khí ở trong lòng không ngừng kho tạm, cô cắn môi mới có biện pháp nín cười.
Làm sao đây? Cô thế nhưng cảm thấy anh. . . Mặt đỏ thật đáng yêu a!
Khi kết hôn, có người đến gần tánh mạng của mình, hết thảy thật sự không rất giống nhau.
Sau khi thời gian nghỉ kết hôn chấm dứt, Lê Nhã Vi trở lại cương vị công tác, phòng PR môn vẫn như cũ náo nhiệt bận rộn, cô làm việc ở tổ chuyên viên vẫn như cũ muốn theo vào rất nhiều hoạt động.
Cô thực may mắn Diệp Thừa Dương không có bắt buộc cô nghỉ việc, dù sao cô ở quỹ đã muốn đầu nhập rất nhiều tâm huyết, cùng rất nhiều người thành bạn tốt, phần này công tác gây cho cô rất lớn cảm giác thành tựu.
Nếu Diệp Thừa Dương phản đối công việc của cô, cô không cảm giác mình có đầy đủ tin tưởng thuyết phục anh.
Bởi vì anh cùng hôn nhân của cô nguyên bản liền thành lập ở không địa vị ngang hàng.
Ba cần Diệp gia hỗ trợ tài chính bổ khuyết cho công xưởng, sự tình xảy ra chuyện không may . . Cho nên cô thực cảm kích Diệp gia hỗ trợ, Diệp Thừa Dương đối cô có bất kỳ yêu cầu, cho dù cô không muốn làm như vậy, sợ là cuối cùng cũng sẽ miễn cưỡng chính mình dựa theo ý nghĩ của anh đi làm.
Nhưng cho tới bây giờ, cô gả cho người đàn ông này, tuy rằng làm cho người ta cảm thấy có chút thần bí lại có chút nắm lấy không chừng, có đôi khi vẻ mặt ác liệt dọa người, ngẫu nhiên lại sẽ lộ ra gọi người tim đập rộn lên tươi cười, anh nhưng lại chưa bao giờ miễn cưỡng cô làm một chuyện gì. . .
Á, khụ khụ. . . Được rồi, nếu quả thật muốn nói, là có như vậy vài lần , anh bắt buộc cô bày cái tư thế này, lại bày cái tư thế kia, ở trên giường. . .
Có mấy cái tư thế thật sự rất. . . Rất kinh thế hãi tục, cô không chịu, anh liền miễn cưỡng cô, hoàn toàn không để ý tới cầu xin của cô, rồi mới. . . Rồi mới. . . Cô phát hiện mình nhưng thật ra là đại sắc nữ, cực độ ham vui a. . .
Aizz, sao thành như vậy? Anh biến cô cả đầu miên man suy nghĩ! http://nhanthuyvy-share.blogspot.com
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian